Forgot password?

Ẩn quảng cáo - Esc

Thích bài này? Bài trướcBài sau

Điệp Khúc

Thu Oct 27, 2011 1:58 pm

#1
  • Điệp Khúc

Điệp Khúc



thành viên chính thức
thành viên chính thức
Gia Nhập Gia Nhập : 25/09/2011
Bài Viết Bài Viết : 44
Điểm Thưởng Điểm Thưởng : 260
Cám Ơn Cám Ơn : 3
[Chia Sẻ]Nỗi đau bị mất đời con gái  Empty [Chia Sẻ]Nỗi đau bị mất đời con gái

[Chia Sẻ]Nỗi đau bị mất đời con gái  1319685646_noi-dau-bi-hai-d
Nỗi đau vì mất đi đời con gái chưa nguôi ngoai thì tôi lại phát hiện ra mình bị u nang buồng trứng (Ảnh minh họa)


Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của những cô gái bị “tai nạn” từ lúc nhỏ, nó khiến tôi nhớ lại tuổi thơ không mấy êm đềm của mình.

Tôi không nhớ rõ lúc ấy tôi 8, 9 hay bao nhiêu tuổi nữa… nhưng cho đến
bây giờ, khi tôi đã 28 tuổi nhưng nỗi đau đó vẫn còn vẹn nguyên trong
tâm hồn tôi. Nó đã hành hạ tôi suốt 20 năm nay khi tôi biết được sự thật
đau lòng rằng, mình đã mất đi cái quý giá nhất của người con gái.

Tuổi thơ của tôi không bạn bè, mà chỉ có sự sợ sệt, e ngại và lo lắng…
Tôi cứ đi học rồi về nhà, không tiếp xúc hay nói chuyện với bạn bè nên
suốt ngày bị cô giáo đánh giá là thụ động. Và tính cách ấy đã theo tôi
đi suốt thời trung học.

Chỉ khi đến cuối lớp 12, vì buồn phải chia tay thời học sinh đẹp đẽ nên
tôi mới mở lòng hơn với bạn bè mình. Cũng thời gian đó, tôi có kết thân
với mấy cô bạn gái cùng lớp và họ cũng rất quý mến tôi. Mỗi khi lớp tổ
chức đi đâu, những bạn nữ này đi thì tôi mới dám đi, còn không, tôi lại
tự nhốt mình trong căn phòng với 4 bức tường lạnh lẽo.

Khi bắt đầu vào Đại học, tôi lại quay trở lại thói quen cũ khi những
người bạn gái của mình đã học tập ở những ngôi trường khác. Từ đó, tôi
cách giao với bạn bè, không đi đâu chơi, chỉ một mình thui thủi với
mình.

Cách đây mấy năm, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác bị bạn bè cùng trang
lứa đồn thổi tôi bị đồng tính. Họ nghĩ tôi đồng tính vì ngày nào tôi
cũng đi một mình, thi thoảng lại đi rất thân mật với một người bạn gái
mà chẳng bao giờ mở lòng trước bất cứ một người con trai nào. Nghe bạn
bè soi mói, xỏ xiên, tôi đã bao lần bật khóc trong đêm… nhưng trước mặt
họ, tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng và không để tâm đến những điều đó.

Đã có những lúc, tôi ao ước mình có một tình yêu thật sự, một chàng trai
đáng tin để tựa vào vai nhau tâm sự và an ủi cho lòng mình được bình
an… nhưng suốt những năm ấy, tôi không tìm cho mình được một chàng trai
ưng ý vì khi tiếp xúc với họ, trong lòng tôi luôn cảm giác bất an, lo
lắng.

Với hai từ Tình yêu, tôi thật sự không biết nó như thế nào, không biết
định nghĩa hay cảm nhận tình yêu ấy ra sao… vì thật sự, tôi rất sợ khi
nhắc đến hai từ đó.

Cũng đã có rất nhiều chàng trai để ý đến tôi… nhưng tôi đã nhanh chóng
bỏ chạy và không cho họ một cơ hội nào để tiếp xúc với mình. Tôi bỏ chạy
tất cả điều đó cũng để tự bảo vệ mình… nhưng mọi người không hiểu lại
cho rằng, tôi kiêu kì và khó gần.

Có thể nói, càng lớn lên, nỗi sợ hãi trong tôi càng lớn hơn trước. Tôi
đọc được những câu chuyện về “trinh tiết”, cũng như sự nhìn nhận, đánh
giá của phái nam nói về bạn gái, về vợ của họ, tôi càng thấy sợ hãi và
tự ti với chính mình. Liệu rồi, những điều này có công bằng với người
phụ nữ như tôi không khi mà tôi vẫn cần có một tình yêu như bao người,
một mái ấm gia đình hạnh phúc, yêu và được yêu thương… nhưng sao nó xa
xỉ với tôi quá?

Gần đây, khi tiếp xúc với một chàng trai, tôi thật sự rất ấn tượng và
cảm mến anh. Mặc dù rất quý anh nhưng tôi vẫn tự hạn chế để mình không
vướng vào chuyện yêu đương bằng cách kết bạn tri kỉ với anh… nhưng càng
tiếp xúc, tôi lại càng không thể kiềm chế được tình cảm của mình.

[Chia Sẻ]Nỗi đau bị mất đời con gái  1319685635-noi-dau-bi-hai-1

Tôi sẽ không bao giờ gục ngã trước cuộc sống của mình (Ảnh minh họa)

Tôi luôn tự cho rằng, đó không phải là
tình yêu mà chỉ là cảm kích hay tình cảm gì đại loại như vậy. Còn nếu đó
là tình yêu thì có lẽ tôi lại một lần nữa phải bỏ chạy vì tôi không đủ
tự tin thổ lộ tình cảm của mình hay chấp nhận tình cảm ấy từ anh.

Mới đây, tôi đi khám sức khỏe và biết thêm mình đang mang căn bệnh u
nang buồng trứng và tỷ lệ có con là rất hạn chế. Nỗi đau của quá khứ
chưa nguôi ngoai thì giờ đây, nỗi đau bệnh tật này lại ám ảnh, đay
nghiến cuộc sống của tôi. Với những nỗi bất hạnh ấy xảy ra với mình,
liệu tôi có đủ tự tin để yêu anh không?

Cứ mỗi lần nghĩ đến anh, tim tôi lại đau nhói. Tôi đau vì chính mình,
đau cho số phận của mình không được hoàn hảo để đến với anh… Và có lẽ,
tình cảm này cũng sẽ phải quên thôi khi tôi đã lường trước được kết quả
không vui của nó.

Mặc dù cuộc sống của tôi rất bế tắc… nhưng tôi sẽ không bao giờ gục ngã
đâu các bạn ạ! Tôi đang cố gắng cho cuộc sống của tôi… vì ba, vì mẹ, vì
anh chị và những người bạn của tôi. Dù có đau khổ như thế nào thì tôi
vẫn luôn mỉm cười để mọi người xung quanh sẽ cười hạnh phúc cùng tôi!

Chắc chắn một điều rằng, tôi sẽ không nói với người thân hay người yêu
tương lai của mình sau này là ai đã hại tôi, cũng không nói sự việc ấy
sẽ xảy ra như thế nào… vì thật sự, càng nhắc tới nó, tôi càng cảm thấy
tủi nhục và đau buồn lắm!


Yu Ki (24H.COM.VN)
Trả lời chủ đề này

Reply by Facebook
Điện thoại: 01692521505 - Email: phutu01@gmail.com - Yahoo: ad_phutu@yahoo.com - Bảng báo giá