Khóc đi em rồi mai mình cách biệt,
Cuộc tình mình chỉ có thể thế thôi.
Vì nghịch cảnh duyên tình mình trắc trở.
Thôi từ đây vĩnh biệt, bạn tình ơi!
Anh không trách em đâu, em hỡi!.
Bởi do trời nên duyên số đôi ta…
“Như đôi bướm hôm qua còn âu yếm,
Mà hôm nay đôi lứa mỗi nơi”
Khóc đi em cho lòng anh không nhói,
Thật bẽ bàng cho duyên phận dỡ dang,
Dẫu vẫn biết khi yêu là đau khổ
Nhưng làm sao ngăn được bước con tim.
Yêu là chết ở trong lòng một ít.
Vì khi yêu đâu biết được điều chi.
Tim vẫn cữ cháy nồng một ngọn lửa,
Để giờ đây tắt lịm hỡi người ơi!
Em hãy khóc và anh cũng khóc,
Nước mắt nào xóa được tiếng yêu xưa.
Nếu lúc trước tình ta đừng chớm nở.
Thì giờ đây ta đâu phải khổ đau,
Thôi đừng nói vì tình đã lỡ.
Đành chia tay thôi hỡi em ơi!
Về đi em mang theo giọt nước mắt,
Khóc tình ta, hạnh phúc đã còn đâu.
Cuộc tình mình chỉ có thể thế thôi.
Vì nghịch cảnh duyên tình mình trắc trở.
Thôi từ đây vĩnh biệt, bạn tình ơi!
Anh không trách em đâu, em hỡi!.
Bởi do trời nên duyên số đôi ta…
“Như đôi bướm hôm qua còn âu yếm,
Mà hôm nay đôi lứa mỗi nơi”
Khóc đi em cho lòng anh không nhói,
Thật bẽ bàng cho duyên phận dỡ dang,
Dẫu vẫn biết khi yêu là đau khổ
Nhưng làm sao ngăn được bước con tim.
Yêu là chết ở trong lòng một ít.
Vì khi yêu đâu biết được điều chi.
Tim vẫn cữ cháy nồng một ngọn lửa,
Để giờ đây tắt lịm hỡi người ơi!
Em hãy khóc và anh cũng khóc,
Nước mắt nào xóa được tiếng yêu xưa.
Nếu lúc trước tình ta đừng chớm nở.
Thì giờ đây ta đâu phải khổ đau,
Thôi đừng nói vì tình đã lỡ.
Đành chia tay thôi hỡi em ơi!
Về đi em mang theo giọt nước mắt,
Khóc tình ta, hạnh phúc đã còn đâu.